CN Trịnh Thị Xuân Thúy - Khoa Cấp Cứu
Đêm chuyển dần về khuya
Không gian càng yên tĩnh
Trên đường phố vắng tanh
Tiết trời se se lạnh
Đảo mắt nhìn xung quanh
Nhà nhà đều kín cửa
Mọi người đã bắt đầu
Chìm dần vào giấc ngủ
Nhìn vào trong bệnh viện
Thấy như vẫn “ban ngày”
Mọi hoạt động nơi đây
Không bao giờ ngừng nghỉ
Ánh điện vẫn sáng trưng
Cữa khoa, phòng vẫn mở
Chuông điện thoại vẫn đổ
Máy móc vẫn chạy đều
Tất cả vẫn còn thức:
Người cấp cứu bệnh nhân
Người chụp phim, siêu âm
Người thì làm xét nghiệm
Bác sỹ vẫn hội chẩn
Chuyển mổ cấp cứu ngay
Cứ xong hết lượt này
Rồi đón tiếp người khác
Công việc như dòng thác
Có bao giờ ngừng đâu
Hỏi anh: ngủ lúc nào?
Anh cười: tôi không ngủ!
Vì người bệnh đang đau
Chúng tôi nỡ lòng nào
Nằm yên chợp mắt được.
Cho dù đêm có khuya
Mắt anh vẫn sáng rực
Óc anh vẫn còn tinh
Đôi tay càng khéo léo
Đôi môi vẫn tươi cười
Không một lời than vãn.
***
Nhìn lên bầu trời cao
Ánh sao bắt đầu nhạt
Bình minh đang lên dần
Ông mặt trời ló dạng
Một đêm nữa trôi qua
Họ đều cùng thức trắng
Một phút nghĩ chạnh lòng
Càng thương càng cảm phục
Vì đó cũng con người
Đều bằng xương bằng thịt
Không phải là thần thánh
Cũng không phải siêu nhiên
Nhưng họ có trái tim
Và tấm lòng “từ mẫu”
Thật yêu quý biết bao
Người chiến sỹ áo trắng
- 12/11/2015 06:29 - Nạo phá thai có nguy hiểm ?
- 11/11/2015 08:18 - Xử trí ban đầu khi bị bỏng mắt
- 09/11/2015 08:43 - Lớp thứ 6 của giác mạc
- 05/11/2015 20:05 - Những điều cần biết để phòng tránh bệnh lây truyền…
- 05/11/2015 17:28 - Một số vấn đề cần lưu ý khi chụp cộng hưởng từ
- 03/11/2015 21:48 - Biết ơn thầy cô
- 03/11/2015 21:30 - Viêm amydales
- 03/11/2015 20:08 - Chăm sóc và điều trị cho người bệnh có nôn và buồn…
- 02/11/2015 16:37 - Dị vật thực quản
- 02/11/2015 16:09 - Dùng phương pháp cấy chỉ vào huyệt để điều…